CLIP CÂY ƯỚC VỌNG


Bài dự thi cuộc thi Video clip về Cuộc sống của Nhật Bản. Dự thi với clip Cây Ước Vọng.
Gồm các phần: phần 1,2,3,4,5,6,7,8,9,10

Kịch bản:

Có một truyền  thuyết kể rằng: mọi ước mơ sẽ trở thành sự thật, nếu bạn treo những mẩu giấy mang ước mơ lên nhánh cây nguyện ước. Tôi không chắc bạn có tin vào truyền thuyết này không ? Có thể lắm chứ, bạn cho rằng đây là câu chuyện cổ tích vớ vẫn chỉ dành cho bọn con nít. Nhưng  tôi biết, có ít nhất một người vẫn tin, và hằng ngày vẫn treo những mẩu giấy ước mơ lên cành cây nguyện ước…
Tôi kể bạn nghe về một cô gái, một cô gái như mọi cô gái khác. Có thể hôm qua, bạn gặp cô ấy trên xe buýt hay cùng uống trong một quán cà phê, thậm chí, điều đó diễn ra hằng ngày. Nhưng tôi cá là bạn chưa bao giờ chú ý cô ta. Nếu không thì người kể câu chuyện này không phải là tôi, mà có thể là bạn. Ai mà biết được.
Bạn có thể gọi cô ấy là “Nhẫn Xanh”. Đơn giản thôi, cô ấy luôn đeo một chiếc nhẫn màu xanh biếc thật  đặc biêt. Đó là món quà từ người mẹ thân yêu, vào sinh nhật thứ mười lăm. Ngày ngày, cô ngồi trên chiếc xe lăn, đau khổ vì một căn bệnh hiểm nghèo: Ung Thư. Thật đau lòng! Trong đời người, đây đáng lẽ là cái tuổi hạnh phúc nhất, tuyệt vời nhất. Nhưng nhẫn xanh đã mất đi những gì quý giá nhất. Nhẫn Xanh luôn nhìn lên trời cao, ngắm những vì sao lung linh và luôn tự hỏi:” Tại sao ? “.
Cũng chính thành phố này, tôi biết có một cô gái khác, sống trong một thế giới đầy niềm vui và hạnh phúc. Bạn có thể gọi cô ấy là Vòng Tay, bởi vì trên tay cô đeo một vòng tay đặt biệt, món quà từ người cha đáng kính của cô.
Ngày thứ nhất của câu chuyện, khi định mệnh bắt đầu.
Kể từ khi nhẫn xanh biết được mình bị ung thư và rằng cô không thể sống quá ba tháng, kể từ khi cô bắt đầu quen với những ánh mắt ái ngại của bác sĩ và y tá, … và kể từ khi cô quen với sự quan tâm chăm sóc đặc biệt, nụ cười gượng của bố mẹ thì, dường như, cô cũng bắt đầu cảm thấy mất hết hi vọng.
Hằng ngày, Nhẫn Xanh đẩy chiếc xe lăn nặng nề qua công viên nơi cô có thể nhìn những mảnh giấy màu đỏ mang những nguyện ước của cô nhẹ bay trong ánh hoàng hôn. Mỗi lần như thế, cô ấy chỉ muốn cuối đầu và khóc. Tôi không dám khuyên cô ấy ngừng khóc, vì tôi tin rằng chính những dòng nuớc mắt ấy sẽ làm vơi đi phần nào cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong trái tim cô.
Và ngày ngày, Vòng Tay vẫn thường ghé qua công viên nơi cô có thể xem những mẩu giấy màu đỏ kì lạ treo trên cành cây. Ban đầu, cô đọc những mẩu giấy vì tò mò nhưng càng về sau, cô thấy nó càng cuốn hút.
Nó ghi đầy những khát vọng, những tâm sự, những uớc mơ, có những điều đôi khi rất đỗi bình thường của một người con gái. Cô nghĩ đây là một trò đùa nhưng không hiểu sao, có một lực hút vô hình kì lạ lôi kéo ánh mắt của cô.
Cứ như thế, Nhẫn Xanh viết những ước mơ lên mẩu giấy màu đỏ để tìm một người bạn, một người sẽ chia. Còn Vòng Tay, ngày ngày, mở những mẩu giấy ra xem và rồi treo nó lại. Nó đã trở thành một thói quen kỳ lạ của cả hai ngừơi.
Và điều đó cứ lặp đi lại cho đến ngày thứ chín mươi tám.
Ngày thứ chín mươi tám của định mệnh.
Hôm nay, một ngày kì lạ, hai tâm hồn, hai tính cách khác biệt, cùng gặp nhau nơi cây nguyện ước. Lúc ấy, mặt trời đang dần dần khuất sau áng mây trên trời; cô Nhẫn Xanh, một mình, lặng lẽ ngắm cảnh hoàng hôm qua những khe hở trong tán cây.
Với một thói quen không thay đổi, vòng tay từ từ xuất hiện với tà áo dài tung bay trong gió. Và hai ánh mắt, hai cuộc đời, không hẹn nhưng gặp nhau dưới bóng cây ước vọng. Vòng Tay cùng nụ cười xinh xắn tiến đến gần Nhẫn Xanh. Còn Nhẫn Xanh thì đáp lại bằng một vẽ ưu sầu khó tả. Vòng Tay thì cười cười, nói nói về cuộc sống đầy màu sắc, đầy bất ngờ của cô . Nhẫn Xanh thì đang mơ về một giấc mơ xa vời.
Ngày thứ chín mươi chín của định mệnh,
Hôm nay, cô Vòng Tay lại nôn nao vì một gì đó vô hình khó tả. Trên quãng đường dài tấp nập, cô gái với cái vòng tay lấp lánh, ngồi trên băng ghế đá, ngắm nhìn gió nhẹ nhàng thổi những mảnh giấy kia. Một quyết định, vang lên trong trái tim cô: cô sẽ trả lời những câu hỏi và tìm ai đã viết nó. “không lẽ mình bị lừa dễ thế sao ? “ cô nghĩ và thế là cô chậm rãi bước đi.
Còn Nhẫn Xanh, cô bé tôi nghiêp của chúng ta ?, cô cảm nhận được một cái gì đó đang đến gần, rất gần. Hôm nay, cô ra sớm hơn mọi khi, có lẽ vì đây là lần cuối Nhẫn Xanh nhìn thấy cây ước vọng của cô. Căn bệnh đang lấy đi tuổi thanh xuân, sức sống của cô. Nhẫn Xanh đang chết dần, chết mòn trong thể xác cả tâm hồn. Bỗng cô dáo dát, như tìm một ai, rồi lại cuối đầu. Có lẽ, cô đang mong chờ, nghĩ ngợi về một điều gì đó.
Cứ như đã được xếp đặt, một cô gái áo trắng đang đến gần. Không ai khác, chính là Vòng Tay. Bỗng nhiên,  khuôn mặt Nhẫn Xanh nhạt dần. Rung rung cánh tay. Vòng Tay thì đứng gần đó, tay chân như bất động trong khi mẹ Nhẫn Xanh chạy đi tìm bác sĩ. Nhẫn Xanh cầm mẩu giấy đỏ hướng về phía cây ước vọng và nhìn sâu vào vào đôi mắt của Vòng Tay.
Tôi không biết Nhẫn muốn gì nhưng tôi tin Vòng Tay đã hiểu. Và hơn thế nữa, Vòng Tay đã hiểu ra rằng chính Nhẫn Xanh, cô bé ung thư, cô bé bị câm, đã viết những ước vọng của mình lên mảnh giấy. Và cô ấy cần một người chia sẽ, cần một người bạn chân thành. Và Vòng Tay, chính Vòng Tay, đã nhấn chìm tia hi vọng cuối cùng, tia hi vọng để sống.
Lúc này, tôi hiểu cảm giác hối hận của Vòng Tay nhưng cô có thể làm được gì bây giờ khi mọi thứ đã quá muộn. Hôm nay, một ngày sâu sắc, là lần cuối cùng Vòng Tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhẫn. Cô nhẹ nhàng tháo vòng của mình đeo cho nhẫn và đeo chiếc nhẫn màu biếc vào tay của cô.
Ngày thứ một trăm của định mệnh, một ngày sau khi nhẫn xanh mất.
Hôm nay,Vòng Tay vẫn ngồi đó và nhìn lên cành cây cao treo đầy những mẩu giấy nguyện ước. Nhưng đã có sự khác biệt, bàn tay cô không còn chiếc vòng mà thay vào đó là chiếc nhẫn. Và từ bây giờ, tôi phân vân không biết người ta sẽ gọi cô là Nhẫn Xanh hay là Vòng Tay nữa.
Có thể, bạn tự hỏi sẽ thế nào nếu Vòng Tay không đọc những mẩu giấy kia? Sẽ thế nào nếu Nhẫn Xanh không viết những tâm tư ? Sẽ thế nào nếu Nhẫn Xanh không gặp đuợc vòng tay? Sẽ thế nào nếu Vòng Tay không đọc được mẫu giấy? Và còn nhiều nhiều câu hỏi nữa. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Có lẽ bạn cho rằng tôi tưởng tượng nên câu chuyện này và những nhân vật hoàn toàn không có thật. Nhưng điều đó có thật sự quan trọng với bạn ?. Điều quan trọng nhất là nếu đây là một tình huống có thật và bạn là một nhân vật. Bạn liệu có làm tốt hơn? Còn tôi, tôi đã có câu trả lời cho mình. Và một điều cuối cùng, ít nhất một lần trong cuộc đời, tôi tin, đâu đó trong câu chuyện này, có hình ảnh của tôi, của bạn, của tất cả chúng ta.



There was a legend. The legend was handed down that if you put a piece of paper bearing your wishes on a branch of the Wish Tree, the wish would come true.

I am not sure that whether you believe in this or not. May be!

You may think that this is a nonsensical tale for children but I know one person who believes and hangs up pieces of paper on the Wish Tree.

I want to tell you about a girl, one girl like the others. Maybe you saw her on bus, or drank some juice in the same restaurant yesterday, or it is even happening every day. But I am not doubtful that you never put your mind on her. Otherwise, maybe this story wouldn’t be told by me but you. Who could know?

You can call her “Sky-blue Ring” or just “Ring”. Simply, she always wears a specially sky-blue ring on her hand. It was a gift from her mother on the occasion of her fifteenth birthday.

Day after day, she sits on a wheel-chair and suffers the misery of serious disease - Cancer. How anguished she has!
This should be the most beautiful period of human life, but Sky-blue Ring had been losing the most valuable things. She often looks at the twinkle stars high in the sky and wonders “why?”

Also in the city, I know another girl who lives in a world of fun and happiness. You may call her “Bracelet”. It is just because she wears a bracelet on her hand- a gift from her respectful father.

Day one of the story - Destiny commenced  
Since Sky-blue Ring knew that she had cancer and could not exceed three months; since she was accustomed to the compassionate look of doctor and nurse; since she was accustomed to her parents’ strained smile and the special nursing attention, it seemed that she was lost her hope.

In every day, Ring made her wheel-chair heavily rolling past by the park where she could see the red papers bearing her wishes blowing in the wing at sunset. By such time, she almost cried. If she cried, I would not dare to advise her to stop because I believed that the tears would take some of her despair away, which was flooding in her heart.

Likewise, Bracelet stopped by the park where she could read the red papers on branches of a tree. Initially, she read them just because of curiosity, but later she found them more and more absorbing.

They were aspirations, confidences, and something seemed to be ordinary and simple to a girl in those papers. Bracelet thought this could be a joke but there was a strange, strong and invisible force attracting Bracelet’s look.

Thus, Sky-blue Ring wrote her wishes on the red papers to look for a friend, to look for sharing, and Bracelet opened the papers to read and put it back on the tree. It became a strange habit of both.

That happened again and again until the day ninety eight.

Day ninety eight

It was a special day. Two souls, two different characters met each other under the shade of the Wish Tree. At that time, the sun was lowering, and was gradually hidden by the clouds in sky. Sky-blue Ring was alone gazed the sunset through the leaves.
   As usual, Bracelet slowly appeared in the “Ao dai” blowing in the wind.  Then, rays of eyes met rays of eyes; one life ran into another life under the shade of the Wish Tree.

Bracelet came with smile on lips; Sky-blue Ring returned with an unspeakable sorrow beneath. Bracelet smilingly talked nineteen to the dozen about her colourful life which was full of surprises. Ring just thought of the dream which was going away.

Day ninety nine

Bracelet had an unspeakable anxiety on this day. It was busy in the streets out there. Bracelet wore a twinkle bracelet on her hand, sat on a park bench, and looked at pieces of paper blowing. Suddenly, an idea flashed in to her mind: she would answer those papers, and would look for the one who wrote them. But she thought “I would not be tricked so easily”, and walked slowly away.

How about the pitiful girl –Sky–blue Ring?

On this day, she came to the park earlier than she did as usual. She felt something coming close; close up to her. Perhaps this could be the last time Sky-blue Ring seeing her Wish Tree. The disease was taking her youth away. Soul and body was dying in her. 

For a moment, she became active and exciting as if she wanted to look for something, and then she lowered her head. May be she was waiting for, or thinking about something. 

As if it had been arranged, a girl in white Ao dai dress was coming to. It was not somebody else; that was Bracelet.

Suddenly, Ring went deadly pale; her hand were shaky; Bracelet stood near her but she was motionless while Ring‘s mother rushed off for a doctor.

Ring was holding a piece of red paper, turned toward the Wish Tree, and looked deeply into Bracelet’s eyes.
I did not know what Ring wanted to, but I believed that Bracelet could understand.

And more over, I believed that Bracelet had realized that Ring – a dump and cancerous girl- had written her wishes on the papers for a sharing person, for a sincere friendship. And Bracelet- yes, Bracelet herself was so indifferent to the last rays of hope, the last rays of hope for life.

In that moment, I could understand Bracelet‘s feeling of regret, but it was too late to do something for Ring.

That day was a special day. Bracelet last held Ring’s small hands. She took off the bracelet and wore it on Ring’s hand, and then wore the sky-blue ring on her hand.

Day one hundred – one day after Ring passing away

To day, Bracelet sits there and looks at the Wish Tree which is full of the papers bearing wishes. There is an alteration. She no longer wears the bracelet on her hand, but wears a ring instead.

From now on, I don’t know what people will call her. Sky-blue Ring or Bracelet?

May be you will ask: “what if Sky-blue Ring did not write out her inmost feelings?’’, “what if Bracelet did not read those papers?”, “what if Bracelet did not meet Sky-blue Ring ?”, and many other questions, but it will be another story.

Maybe you think that this story is a product of my imagination, and these characters are unreal. But does it be important to you? It is most important that if you are in a real situation like this, will you do better than bracelet do?

For me, I have had my own answer.

The last word, I believe that this story shows images of me, you and every body at sometime in our life.